Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 -达咩达咩-
Mùa thu ở thành phố Bắc Hải rất dài, nhìn ánh mặt trời trông rất ấm áp kì thực lại lạnh thấu xương.

Đông Lăng đem thẻ ngân hàng trả lại cho Đổng Nặc, thuận tiện lại kéo thêm chút đầu tư.

Đông Lăng là người làm việc rất có hiệu suất, một khi đã quyết định làm cái gì, liền sẽ ngay lập tức bắt đầu. 

Trước tiên hoàn thiện kịch bản, sau đó lại chuẩn bị ê kíp, chọn địa điểm rồi chuẩn bị khai máy.

Đông Lăng không có nhiều ác cảm trong việc chọn lựa kịch bản, nàng quyết định giao việc này cho các chuyên gia, Tả Chân sàng lọc kịch bản rồi gửi cho Đông Lăng, sau đó lại để cho Tống Minh Chỉ chọn.

Trong số vô vàn kịch bản, Tống Minh Chỉ đã chọn một kịch bản thuộc thể loại trinh thám hồi hộp mang tên "Tang lễ của người đàn ông bí ẩn".

Đông Lăng khá bất ngờ khi nhìn thấy kịch bản mà Tống Minh Chỉ chọn, bởi vì trong số nhiều kịch bản khác, nàng cũng thích kịch bản này nhất, gần như khi đọc những câu chữ đầu tiên, nàng đã phác họa ra hình ảnh tương ứng của Tống Minh Chỉ trong đầu.

Câu chuyện xảy ra vào một đêm mưa, nhân vật chính đang ngồi trong nhà liền nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, sau khi mở cửa lại không có ai ở bên ngoài, lại có một tấm thư mời được lặng lẽ đặt trên sàn nhà.

Đó là tấm thư mời đám tang, không có họ tên mà chỉ mỗi địa điểm, người viết lá thư cũng nói nhân vật chính rằng người nọ là bạn cũ và chân thành mời cô đến.

Vai chính là một cảnh sát hình sự vừa bị đình chỉ vì lý do nào đó, với sự nhạy bén trong nghề nghiệp, cô đã đến địa điểm tổ chức tang lễ.

Địa điểm là một trang viên, có 12 vị khách khác cũng được mời đến.

13 vị khách đối với người được tổ chức tang lễ này thập phần xa lạ, có người muốn rời đi nhưng lại phát hiện trang viên đã bị khóa, tín hiệu cũng bị chặn khiến cho mọi người đều dấy lên nỗi bất an. Sau nhiều lần tử vong, có người tức giận mở quan tài ra, mới phát hiện ra rằng không có thi thể nào ở bên trong, chỉ có một khẩu súng lục.

Đây là một tác phẩm mang phong cách vòng lặp điển hình, cùng với những cái chết lần lượt, một số ý định dần dần xuất hiện, thậm chí còn liên quan đến việc nhân vật chính bị mắc kẹt trong đó, vừa là con mồi vừa là thợ săn.

Đông Lăng không chỉ có hứng thú với cốt truyện này mà còn cảm thấy rất an tâm, bởi vì thể loại cốt truyện là kiểu vòng lặp cho nên địa điểm cơ bản đều diễn ra bên trong trang viên, không cần phải tốn nhiều tiền để thuê địa điểm khác, vì vậy ở khía cạnh này có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Quan trọng hơn, Đông Lăng có thể sử dụng trang viên miễn phí, vì nó thuộc về gia đình nàng. Nó được cha nàng ở phía bắc mua lại hơn mười năm trước, nhưng sau đó do trọng tâm công việc thay đổi, phải chuyển nhà, cho nên chỉ khi vào mùa hè nàng mới đến sống ở đó.

Đông Lăng nghĩ đến lại cảm thấy buồn bực lạ thường, so với dàn tác phẩm xa hoa kinh phí lớn và đạo diễn xuất sắc trong nguyên tác của Văn Hàn, nàng thực sự khá keo kiệt.

Về đội ngũ diễn viên, Đông Lăng có thể nói là đã mang theo toàn bộ công ty, mặc dù trong công ty chỉ có ba diễn viên là Tống Minh Chỉ, Canh Nặc và Bành Khoa, một người mới đến từ trường điện ảnh đã ký hợp đồng.

Trước khi xuất phát, Đổng Nặc một hai phải vì bạn tốt có thể khởi hành thuận lợi mà đòi tổ chức party, xét thấy cậu ấy là một trong những nhà đầu tư, cũng có thêm hai nhà đầu tư khác cùng nhau uống rượu nữa, Đông Lăng vẫn là đi, còn  dưới yêu cầu mãnh liệt của họ, Tống Minh Chỉ cũng đi theo.   

"Chỉ là một bữa tiệc nhỏ thôi, chị không cần lo lắng ồn ào quá đâu, lần trước lúc chị đến đón em chắc hẳn đã nhìn thấy một vài người trong số họ, bọn họ đều là nhà đầu tư cho bộ phim này."

Tránh để Tống Minh Chỉ phải câu nệ quá nhiều, Đông Lăng đã giới thiệu trước với cô, mặc dù so với Tống Minh Chỉ nàng trông có vẻ co quắp hơn cô một chút.

Bởi vì nàng cảm thấy có một chút tâm tư riêng, dù sao thì các chị em ngồi đó đều là thành viên trong nhóm gây quỹ cộng đồng của nàng, so với bá tổng hàng real, nàng thật sự quá thống khổ.  

"Được."

Tống Minh Chỉ gật đầu, dựa lưng vào ghế nhàn nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt lại bị mê hoặc bởi ánh sáng lấp lánh từ đôi khuyên tai trên tai Đông Lăng.

Vì vậy cô chỉ đơn giản quay đầu lại nhìn kiểu dáng đôi khuyên tai của Đông Lăng, hồng xanh đan xen, ẩn giấu trong hình dạng ngôi sao thủy tinh, giống như vào ban ngày xuất hiện một đám mây rực rỡ.

Đông Lăng cảm nhận được ánh mắt của Tống Minh Chỉ, liền tháo chiếc khuyên tai trên tai phải ra, cầm trong tay lắc lắc dưới nắng.

"Có phải rất đẹp phải không? Lần đầu tiên em nhìn thấy, em đã rất thích nó."

Tống Minh Chỉ khen ngợi: "Nó khá đặc biệt, trông giống như Tinh vân M27 vậy."

"A? Thật sao? Em không biết nhiều lắm về các ngôi sao, nhưng em nghĩ nó chắc hẳn rất đẹp."

Đông Lăng bị lời nói của Tống Minh Chỉ hấp dẫn, vô thức tiến lại gần.

"Nó thực sự rất đẹp, Tinh vân M27 nằm trong chòm sao Vulpecula, cách trái đất 1.227 năm ánh sáng. Đây là tinh vân hành tinh đầu tiên được quan sát thấy trong lịch sử và nó cũng là một trong những tinh vân hành tinh sáng nhất, tôi đã từng chụp ảnh nó."

Thần sắc Tống Minh Chỉ trông khá thoải mái và vui vẻ khi nhắc lại chuyện cũ.

"Em có thể nhìn một chút được không?"

Đôi mắt Đông Lăng hơi mở to, nàng có chút hứng thú với sự tồn tại xinh đẹp mà nàng chưa từng chạm vào, nàng cũng không ngờ rằng Tống Minh Chỉ lại là người đam mê thiên văn.

Vô hình chung, nàng cảm thấy trên cơ thể mình còn có một lớp lọc khác.

"Đương nhiên."

Tống Minh Chỉ bấm vào album ảnh, bấm vào mục tinh vân.

Đông Lăng tiến lại gần, cúi đầu xem ảnh trong điện thoại của Tống Minh Chỉ.

Đại khái không ai là không rung động trước sự rộng lớn của vũ trụ, mỗi khi nhìn chăm chú đều có thể cảm nhận được sự rộng lớn vô tận, những ngôi sao phát sáng giữa những đám mây, đầu ngón tay của Đông Lăng nhẹ nhàng lướt trên màn hình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc không thể che giấu.

Tống Minh Chỉ không nhìn những bức ảnh mà cô đã thưởng thức bấy lâu nay trong điện thoại, ánh mắt dừng trên dái tai trắng nõn mềm mại của Đông Lăng, dưới ánh mặt trời lộ ra đường nét hồng hào của xương cốt.

"Nếu có cơ hội, em có thể tận mắt nhìn thấy, nó đẹp hơn trong ảnh rất nhiều. Nó tương đối sáng nên có thể quan sát bằng ống nhòm, bất quá nếu sử dụng thiết bị tốt hơn, em có thể nhìn rõ hơn, nếu không ngại, đến lúc đó em có thể dùng của tôi, nhưng tạm thời nó không có ở Bắc Hải."

Tống Minh Chỉ nhìn lỗ tai nhỏ chậm rãi nói.

Đông Lăng vui vẻ đồng ý: "Được."

Khuyên tai lại được nàng đeo vào tai, móng tay màu hồng nhạt tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Ánh mắt Tống Minh Chỉ từ dái tai Đông Lăng rơi xuống móng tay, giấu đi vẻ nghi hoặc trong mắt.

Cô vẫn có chút nghi ngờ mục đích của Đông Lăng vì một số hành động của nàng và hợp đồng, nhưng từ góc độ khác, cô cảm thấy Đông Lăng là một thẳng nữ.

Tống Minh Chỉ nghĩ có lẽ mình đã bỏ qua một khả năng, đó chính là Đông Lăng là thẳng nữ, tiểu cô nương này không cảm thấy hành động của mình sẽ khiến người ta nghi ngờ, bởi vì bản thân nàng cũng không cảm nhận được.

Vẫn là câu lạc bộ như lần trước Đổng Nặc, Trần Thương Thương và Đường Thiến Thiến nhìn Tống Minh Chỉ bước vào, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

"Lăng Lăng, nếu cậu không nói cho tớ biết, tớ còn tưởng rằng là một vị tiểu thư nào đó trong giới."

Trần Thương Thương bất cẩn nói, nàng ấy cảm thấy khí chất của Tống Minh Chỉ trông không giống của minh tinh, trông giống những thiên chi kiêu tử hơn.

Vẻ mặt Đông Lăng càng thêm tự hào khi nghe các chị em khen ngợi người của mình, nàng liền giới thiệu họ với nhau.

Tống Minh Chỉ là người giỏi trò chuyện và là người biết lắng nghe khi người khác đang nói chuyện, cho nên không khí đặc biệt hài hòa.

"Chúc hai người quay phim suôn sẻ, thành công ở phòng vé, cùng nhau kiếm tiền!"

Đường Thiến Thiến nâng ly rượu của mình lên, mọi người cùng nhau nâng ly lên không trung, tạo ra âm thanh giòn tan và ngọt ngào.

Đông Lăng mỉm cười gật đầu, nhìn Tống Minh Chi.

Tống Minh Chỉ lúc này vừa vặn nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, cô hiểu ý cười.

 Mọi người một bên ăn cơm một bên uống rượu, bởi vì mọi người đều biết ngày mai đoàn phim sẽ khởi hành, Đổng Nặc cũng không gọi người tới rót rượu, 8 giờ tối liền tan tiệc.

Đổng Nặc không rời đi, cô ấy còn có một bữa tiệc khác phải tham dự.

Lúc Đông Lăng cùng mọi người rời khỏi câu lạc bộ, tình cờ có vài người đi vào mà lướt ngang qua bọn họ.

Trần Thượng Thương nhìn thấy người đi phía trước vẻ mặt không được tự nhiên trong chốc lát, vô thức nhìn về phía Đông Lăng, nhưng Đông Lăng lại nhắm mắt làm ngơ, không hề dừng lại.

"Đông Lăng, chúng ta đã nhiều năm không gặp, không định chào hỏi một tiếng sao?"

Một giọng nữ hơi khàn khàn từ phía sau truyền đến, khiến Đông Lăng quay đầu lại, Tống Minh Chỉ cũng dừng lại, nhìn nữ nhân vừa mới mở miệng.

Đối phương có vẻ ngoài có tính công kích cực mạnh, mái tóc trắng, làn da màu lúa mì, trang điểm kiểu Âu Mỹ, cao gầy và hoang dã.

Đông Lăng thần sắc nhàn nhạc đáp: "Không cần thiết."

Tống Minh Chỉ hơi nhướng mày, không nghĩ tới tiểu cô nương này còn có một mặt lạnh lùng và hung hãn như vậy.

Điểm này khá giống nữ vương ma cà rồng, sự so sánh này khiến nàng ấy trông càng dễ thương hơn trước mặt cô.

Nữ nhân kia cười khúc khích: "Công chúa nhỏ của chúng ta thật sự càng ngày càng kiêu ngạo, đã mấy năm trôi qua, tính kiêu ngạo của cô ấy vẫn không hề giảm bớt, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ ở nước ngoài cả đời cũng không dám quay về gặp ai." 

"Huyền Đô, cậu ấy cũng không phải vì tránh mặt cậu mà ra nước ngoài, đừng nói nặng lời như vậy!"

Trần Thượng Thương nhịn không được mở miệng, rõ ràng là Đông Lăng ra nước ngoài du học, tránh mặt những người có tâm tư hỗn loạn đó.

"Cô có quyền nói chuyện sao?"

Huyền Đô khinh thường liếc nhìn Trần Thượng Thương. Sáu năm trước, người này chỉ là tay sai của Đông Lăng, cho dù bây giờ công việc kinh doanh của gia đình đã lớn hơn, người này cũng không có tư cách lớn tiếng trước mặt cô.

"Làm sao, bởi vì có tên cô, cho nên không được phép nói à?"

Đường Thiến Thiến nhìn thấy Trần Thượng Thương tức giận siết chặt nắm đấm, lập tức hung ác nói.

Nàng không biết người này, mặc dù từ phản ứng của Trần Thương Thương, nàng liền có thể cảm nhận được thân phận của nữ nhân này không hề đơn giản, nhưng vậy thì sao?

Đông Lăng không muốn vì chính mình mà gây ảnh hưởng với bạn bè, nàng nhìn đối phương nói: "Sao tôi lại không dám quay lại gặp cậu? Cậu đã làm sai còn không biết xấu hổ về những sai lầm trong quá khứ à, Huyền Đô, cậu thật sự tự hào vì chuyện đó sao?"

Đông Lăng hơi nhếch cằm, đôi mắt đen trắng trong veo, như đang nhìn một kẻ tầm thường.

Huyền Đô chăm chú nhìn Đông Lăng hồi lâu, sau đó không rõ ý tứ thở dài: "Đông Lăng, cậu thật tàn nhẫn."

Đông Lăng khách khí cười nói: "Không bằng cậu."

Tống Minh Chỉ thấy thế càng thêm hứng thú dạt dào, so với  thỏ con mềm mại, cô càng thưởng thức con mèo có móng vuốt hơn.

Khi Đông Lăng ra tới cửa, xe tình cờ chạy tới, Tống Minh Chỉ mở cửa xe cho nàng. Nàng vẫy tay tạm biệt hai chị em rồi cùng Tống Minh Chỉ lên xe.

Đường Thiên Thiên nhìn chiếc xe đang lái đi, sau đó lại nhìn Trần Thượng Thương có vẻ thở phào nhẹ nhõm bên cạnh, nói: "Người đó là ai? Có cần hèn nhát như vậy không?

"Con gái thị trưởng."

Đường Thiến Thiến im lặng, sau đó hỏi: "Lăng Lăng gặp được cô ấy như thế nào?"

Trần Thương Thương lắc đầu nói: "Tớ không biết, bọn họ trước đây rất thân thiết, nhưng có một ngày Huyền Đô đột nhiên biến mất. Sau đó mới biết được rằng cô ấy đã ra nước ngoài không lâu, Lăng lăng cũng ra nước ngoài. Khi tớ hỏi Lăng Lăng, cậu ấy chỉ nói rằng hai người đã chấm dứt cũng không chịu nói thêm gì nữa."

___

Sắc mặt Đông Lăng hơi ngưng lại khi nàng ngồi trên chiếc Maybach với tốc độ ổn định.

"Minh Chỉ, người vừa rồi là con gái của thị trưởng thành phố Bắc Hải, cô ấy và em có chút khúc mắc, sau này nếu gặp người này thì tránh xa cô ấy ra."

 Đông Lăng biết dù sớm hay muộn Huyền Đô cùng sẽ trở về, nhưng nàng không ngờ rằng đối phương lại về ngay lúc này.

Nàng bận nuôi nữ nhân cứu thế giới, hy vọng Huyền Đô đừng gây chuyện.

Tống Minh Chỉ có chút kinh ngạc: "Em như thế nào lại có khúc mắc với cô ấy?"

"Lúc cô ấy tụ tập người để hút ma túy, em đã gọi cảnh sát, đưa cô ấy đến trung tâm cai nghiện ma túy." Đông Lăng nhẹ nhàng nói, nhìn thấy ánh mắt của Tống Minh Chỉ liền dang tay, "Đây không phải là điều mà những công dân chính trực nên làm sao?"

Kỳ thực sự tình không có đơn giản như vậy, bất quá tóm tắt một chút chính là như vậy, thuận tiện thêm trọng điểm, nàng là người chính trực và đúng đắn!

Tác giả có lời muốn nói:

Tống lão sư hoang mang: Em ấy đến cùng có thẳng không? Đối với mình có ý tứ gì đó không?

Trần Thương Thương khàn giọng: Chó nữ nhân! Trong 6 năm! Tớ hỏi cậu mà cậu không nói, lại cùng người khác nói, thấy sắc liền bỏ bạn!

Tiểu Lăng: Mỹ nữ trầm mặc.jpg


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro